Tang Thế Tình Nhân

Chương 66: Tang Thế Tình Nhân Q1 - Chương 66-70




Chương 66: Đường Hâm tức giận

Bọn Trương Vọng bị tiếng súng làm hoảng sợ, giật mình nhìn Đường Miểu, đồng thời tâm cũng phát lạnh. Tiểu thiếu gia thật sự chỉ mới 16 tuổi sao? Vậy mà mắt không hề chớp đã giết một mạng người.

Đường Miểu làm như không thấy nét mặt bọn họ, thu súng lại, nhàn nhạt nhìn bốn người Trương Vọng, bình tĩnh nói: “Thu thập chỗ này sạch sẽ, đem thi thể đi chôn đi.” Nói xong, cậu liền mang Charles cùng Hắc Uy lên lầu. Nếu như lúc xuống, phòng khách còn chưa quét dọn sạch sẽ, cậu thật sự phải suy nghĩ xem có nên tiếp tục lưu lại bốn người họ hay không.

Vào phòng, đóng cửa lại, Đường Miểu nhìn nhìn tay trái mình, có chút run. Cậu nhéo nhéo tay, tiến vào không gian.

Không biết trong không gian mưa từ lúc nào, tí tách tí tách. Mưa lạnh buốt, làm cậu bình tĩnh hơn một chút, chậm rãi đi về phía trúc lâu.

Mãi cho đến trưa, Đường Miểu mới xuất hiện lần nữa trước mặt mấy người Trương Vọng. Thi thể trong phòng khách đã không còn, vết máu trên mặt đất cũng bị lau sạch. Trương Vọng, Đỗ Tấn cùng Hùng Thiên Hạo ngồi ngẩn người trong phòng khách. Trong bếp có âm thanh, là Phùng Dã đang làm cơm trưa.

“Tiểu thiếu gia.” Ba người Đỗ Tấn đứng lên, đều có chút xấu hổ.

Đường Miểu khẽ gật đầu, không nói chuyện, tùy tiện cầm một cuốn tạp chí cũ dưới bàn trà lật xem.

Lúc ăn cơm, nữ nhân kia đi ra, thấy Đường Miểu thì có chút kinh hoảng, miễn cưỡng cười một cái, ngồi rất xa cậu, không giống như lúc trước luôn lôi kéo làm quen. Trên bàn cơm, không ai mở miệng, bầu không khí thập phần ngưng trệ.

Đường Miểu coi như không biết, tốc độ ăn uống như bình thường, không nhanh không chậm. Ăn cơm xong cậu trở về phòng, tiến vào không gian, Đường Tư Hoàng vẫn chưa tỉnh.

Buổi sáng ngày thứ ba, nhóm người Đường Hâm trở về. Khí sắc không tệ, cười cười nói nói mà vào cửa.

“Mấy ngày nay trong nhà có xảy ra chuyện gì không?” Đường Hâm quăng balô xuống đất, cởi áo khoác bẩn ra, thuận miệng hỏi. Hắn do một tay Đường Tư Hoàng dạy dỗ, đại đa số thời điểm đều có thể tự mình giải quyết mọi chuyện.

Hùng Thiên Hạo cùng Đỗ Tấn nhìn nhau không lên tiếng.

Vẻ mặt Đường Văn cùng Đường Võ vốn nhẹ nhõm, không nghe được câu trả lời, không khỏi nhìn mấy người Trương Vọng, nhíu nhíu mày. Tình hình này, rõ ràng là đã có chuyện phát sinh.

Trương Vọng kể lại những chuyện đã xảy ra, cứng nhắc tự thuật, không giấu giếm bất cứ chuyện gì.

Sắc mặt Đường Hâm lập tức trầm xuống, đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: "Bởi vì mấy người các anh không hạ thủ được nên để Đường Miểu ra tay? Tôi ngược lại muốn biết, các ngươi là thiếu gia hay Đường Miểu là thiếu gia? Các người không hạ thủ được, vì cái gì không ngăn cản Đường Miểu? Sao không trước đem người trói lại rồi chờ papa về xử lí?

“Chuyện này, là do chúng tôi không xử lý tốt.” Trương Vọng lên tiếng đầu tiên. Mặc kệ người kia có nên chết không, bọn họ vẫn là không nên để một đứa nhỏ mới 16 tuổi xuống tay. Nhất là đứa nhỏ này là một trong các chủ nhân của bọn họ.

“Hai ngày nay tiểu thiếu gia như thế nào?” Đường Xuân lo lắng hỏi thăm.

Phùng Dã có chút hổ thẹn, thấp giọng nói: “Thoạt nhìn rất bình tĩnh, bất quá sắc mặt không quá tốt.”

“Tôi đi xem nó như thế nào.” Đường Hâm lạnh lùng nhìn bốn người Trương Vọng, quay người lên lầu.

Đường Văn ngồi đối diện Trương Vọng, nhìn chăm chú hắn một hồi, nhàn nhạt nói ra: “Thế đạo ngày nay, đối thủ của chúng ta không chỉ có tang thi, còn có đồng loại. Nếu như lần sau còn như vậy, không bằng hiện tại cân nhắc chuyện rời khỏi đi.” Hắn sẽ không nói lời thừa thải. Dù sao, bốn người kia cũng là thủ hạ của Đường Tư Hoàng. Nhưng khẳng định, nếu như sau này còn gặp tình huống như vầy, bốn người kia vẫn biểu hiện như thế thì Đường Tư Hoàng nhất định sẽ đuổi họ đi.

Đường Hâm đi đến trước phòng Đường Miểu, gõ cửa, không đợi trả lời đã trực tiếp đẩy cửa vào, thấy Đường Miểu đang nằm trên giường đọc sách, Charles cùng Hắc Uy cũng nằm trên giường, một con nằm sấp bên cạnh cậu, một con ghé đầu vào cuối giường.

Đường Miểu đã sớm nghe được động tĩnh dưới lầu, cười hỏi: “Trở về rồi hả?”

Lông mày Đường Hâm nhăn lại, thoáng dừng một chút, nói: “Người kia đáng chết. Nếu là anh, anh cũng sẽ giết hắn, em không cần suy nghĩ nhiều. Bốn người Trương Vọng đợi papa về xử lí sau.”

Đường Miểu cười híp mắt nhìn hắn: “Em suy nghĩ quá nhiều à?”

“Hử?” Đường Hâm nhìn đôi mắt khô ráo của cậu, “Đã như vậy, em làm cơm trưa đi.”

“Dựa vào cái gì phải nghe lời anh?” Đường Miểu quét mắt nhìn hắn một cái, xoay người đưa lưng về phía hắn, “Lăn ra ngoài đi, đừng cản em đọc sách.”

“Papa đi đâu vậy? Trương Vọng nói y đi tìm bọn anh hả?”

“Papa không việc gì, hai ngày nữa sẽ về.” Đường Miểu lật một trang sách, không quay đầu lại.

Đường Hâm thấy cậu không muốn nhiều lời, đành phải rời đi.

Đường Miểu tiện tay ném sách đi, vuốt vuốt đầu Charles. Kỳ thật cậu rất muốn gặp Đường Tư Hoàng, dù chỉ nói vài lời thôi cũng được.

***********************************

Chương 67: Đường cha trở về

Sáng sớm tỉnh lại, Đường Miểu ẩn ẩn cảm giác được động tĩnh trong không gian, liền đi vào xem xét, quả nhiên Đường Tư Hoàng đã tỉnh lại, đang nhíu mày nhìn một thân bẩn thỉu của mình. Đường Miểu khẽ cười một tiếng, trước khi y mở miệng đã rời khỏi không gian, chạy xuống lầu thì chỉ thấy có Phùng Dã ngồi trong phòng khách.

“Chào buổi sáng, tiểu thiếu gia.” Phùng Dã đứng lên.

“Chào buổi sáng. Cha cũng sắp trở về rồi, tôi đi đón y.”

“Tôi đi với cậu.”

“Không cần.” Đường Miểu khoát tay, bước tiếp ra hướng cửa.

“Tiểu thiếu gia!” Phùng Dã đuổi theo, khó xử nói: “Tôi phải bảo vệ cậu, lỡ như xảy ra chuyện gì --”

Đường Miểu ngắt lời hắn: “Yên tâm đi, tôi có súng, rồi mang theo Charles cùng Hắc Uy là ổn rồi. Bọn tôi sẽ về nhanh thôi.”

Nói xong, cậu lớn tiếng gọi Charles và Hắc Uy, cùng ra khỏi cửa.

Phùng Dã cười khổ, trong lòng tiểu thiếu gia có lẽ Charles cùng Hắc Uy còn đáng tin hơn cả bốn người bọn hắn.

Lái xe rời biệt thự một đoạn xa, rẽ vào một góc hẻo lánh, sau đó Đường Miểu vào không gian đưa Đường Tư Hoàng ra ngoài. Lúc này y đã tắm rửa sạch sẽ, Hắc Uy cùng Charles đều tiến lên dụi dụi thân cận với y, Đường Tư Hoàng vỗ vỗ đầu chúng.

“Cha, cha thấy như thế nào?” Đường Miểu quan sát khuôn mặt Đường Tư Hoàng, phát hiện đôi mắt y tựa hồ so với trước kia càng thêm đen láy thâm thúy, cậu lơ đãng lướt qua, tim đột nhiên nhảy dựng.

Đường Tư Hoàng cười thỏa mãn: “Rất tốt, ngũ quan phi thường nhạy cảm, cơ thể cũng tràn đầy năng lượng.”

Đường Miểu đoán, thể chất càng tốt thì hấp thu linh thủy càng chậm, thời gian linh thủy cải tạo cũng lâu hơn. Cậu gật nhẹ đầu, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Đường Tư Hoàng nhìn cậu: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Đường Miểu sững sờ, cười cười nắm chặt tay lái, thản nhiên như không có gì nói: “Con giết người.”

“Ờ.” Đường Tu Hoàng thờ ơ lên tiếng, “Chênh lệch một chút so với ta, ta 14 tuổi đã thấy người khác giết người, còn lần đầu tiên giết người là lúc 15 tuổi.”

“Ách...” Đường Miểu kinh ngạc nhìn y. Cậu biết rõ cha trưởng thành trong giới hắc đạo, cũng đoán cha đã từng giết người, nhưng 15 tuổi có phải quá sớm hay không?

Đường Tư Hoàng lấy ra hai hộp sữa tươi trong túi, đưa cho cậu một hộp. Này là vừa rồi y tiện tay lấy trước khi ra khỏi không gian.

“Trưa con nấu cơm.”

Đường Miểu lập tức bật cười, áp lực trong hai ngày nay đột nhiên tiêu tán không ít.

Xe chạy đến cửa biệt thự, tất cả mọi người đều đứng ở cửa nghênh đón, nhưng biểu tình trên mặt không tốt lắm.

Đường Tư Hoàng xuống xe trước, nhàn nhạt quét qua bốn người Trương Vọng, rồi quay về phía xe nói: “Xuống đi.”

“Tư Hoàng...” Nữ nhân đi qua muốn khoác tay y, nhưng bị y ngang nhiên bỏ qua.

“Cô có thể gọi tôi là Đường tiên sinh.” Đường Tư Hoàng liếc cô ta một cái, mặt cười nhưng ánh mắt lại rất sắc bén.

Sắc mặt nữ nhân cứng đờ. Sao lại như vậy? Hồi trước cô gọi tên Đường Tư Hoàng, y cũng đâu có phản đối...

Đường Miểu vừa xuống xe, Đường Tu Hoàng đã ôm vai cậu rồi ra hiệu cho Đường Xuân lái xe vào, nhìn về phía bốn người Trương Vọng nở nụ cười. (*rùng mình*)

“Hiện tại, bốn người có thể không ngại nói cho ta biết, ta lưu lại các người để bảo vệ Đường Miểu hay để nó bảo vệ các ngươi. Ân?”

Đường Miểu bất đắc dĩ nhếch miệng, cậu chỉ nói một câu “Con giết người”, cha đã hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng mà nghe cứ như cậu tố cáo bọn họ trước mặt cha vậy.

*************************************************

Chương 68: Nhiệm vụ bí mật

Tất cả mọi người không một ai dám lên tiếng. Bọn họ đều minh bạch, xem ra người kia đúng là không giết nhầm. Nhưng lỗi của họ ở đây chính là đã để Đường Miểu ra tay. Cậu không chỉ là chủ nhân của bọn họ, mà còn là một đứa nhỏ nữa. Bốn người Trương Vọng thân là vệ sĩ của biệt thự, hơn nữa đều là tự nguyện lưu lại, nhưng khi gặp phiền phức, không chỉ hèn nhát không ra tay mà còn để một đứa bé phải ra mặt xử lí.

“Nếu như còn có lần sau, các người cứ tự động ly khai, đừng đợi ta đuổi.” Đường Tư Hoàng nhấc chân bước vào phòng, trong mặt hiện lên một mạt suy nghĩ sâu xa.

Đường Hâm nhìn thoáng qua Đường Tư Hoàng, cảm thấy có chút nghi hoặc.

“Vâng.” Hai ngày nay bốn người Trương Vọng đã tự hỏi rất nhiều, cũng đã suy nghĩ cẩn thận, thời điểm cần cứng rắn thì phải cứng rắn, không được do dự. Bọn hắn sở dĩ đi theo Đường Tư Hoàng một mặt là vì Đường Tư Hoàng xác thực rất đáng để đi theo, mặt khác còn bởi Đường Tư Hoàng trong tay có rất nhiều vật tư, như xe, đồ ăn cùng vũ khí. Nếu thật sự phải ly khai, bọn hắn sẽ không thể tồn tại lâu trong mạt thế này được.

Đường Tư Hoàng hướng về phía Đường Miểu, ra vẻ đương nhiên “ra lệnh” : “Đi làm cơm đi.”
Đường Miểu bất đắc dĩ vào bếp.

Những người còn lại thì đi vào phòng khách rồi ngồi xuống chỗ của mình, Đường Tư Hoàng hỏi: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng.”

Trương Vọng đem chuyện đã xảy ra nói rõ một lần, Hùng Thiên Hạo thỉnh thoảng lại bổ sung vài câu, không dám có một tia giấu diếm.

“Xác định đã xử lí sạch sẽ rồi?” Đường Tư Hoàng im lặng một lát rồi hỏi.

Trương Vọng gật đầu: “Tiên sinh yên tâm, chúng tôi đã theo dõi biệt thự kia, tên Lý lão đại cùng thủ hạ của hắn đã bỏ chạy. Bất quá chúng đều bị thương không nhẹ, mùi máu tươi rất dễ dẫn dụ tang thi tới, hiện tại chưa chắc còn sống.”

Xuân Thẩm ngược lại lại chú ý đến “đứa bé năm tuổi” kia, thầm thương cảm cho đứa nhỏ đáng thương. Nhưng bà làm vợ người khác, không thể lên tiếng, hơn nữa cha của đứa bé kia có ý đồ giết tiểu thiếu gia, điểm này cũng đã xóa đi điểm đồng tình chút ít trong lòng bà. Chỉ hy vọng tên Lý lão đại kia lúc chạy có mang thằng bé theo.

Đứng trong bếp nhưng Đường Miểu nghe rất rõ cuộc nói chuyện ngoài phòng khách, im lặng mà thở dài, cậu không hề hối hận chuyện giết tên Liêu Sở Sinh kia. Lắc lắc đầu không nghe nữa, cậu lấy hết đồ ăn trong tủ lạnh ra, dự định làm một bữa trưa thật phong phú. Đường Tư Hoàng là người làm việc nhanh chóng gọn lẹ, cậu đoán sau khi ăn cơm trưa xong y sẽ quyết định dời đến biệt thự phía tây.

Một tiếng sau, thức ăn được dọn lên. Khoai tây, cà tím cùng ớt xanh làm thành địa tam tiên[1], bí đao hầm sườn non, mai thái khấu nhục[2], tai heo ngâm chua ngọt[3], làm mọi người ăn rất ngon miệng.

“Cha, ăn cơm xong chúng ta sẽ lên đường?” Đường Miểu hỏi. Cậu ngửi được mùi máu tươi, nếu như có thể sớm rời khỏi sẽ tốt hơn.

Đường Tư Hoàng thoáng dừng một chút, nói: “Sáng sớm mai xuất phát.”

“Hôm nay trời nắng gắt, buổi chiều xuất phát không phải vừa đúng lúc sao?” Đường Miểu có chút ngoài ý muốn.

“Nửa ngày còn lại nghỉ ngơi.” Đường Tư Hoáng không nói tiếp, hiển nhiên không tính bàn lại.

Đường Miểu cũng không nói thêm gì nữa.

Nhoáng một cái đã đến buổi tối. Ăn xong bữa tối, Đường Miểu trở lại phòng, cảm thấy căn phòng thật yên tĩnh đến đáng sợ, trong đầu cậu thoáng hiện lên khuôn mặt lúc chết của tên Liêu Sở Sinh kia, không khỏi nhíu mày.

Đường Tư Hoàng nhìn cậu lên phòng, ánh mắt thâm trầm.

“Đường Thất, Đường Cửu, đến thư phòng của ta, ta có nhiệm vụ cho hai người...”

- ----------------

[1] Địa tam tiên: Một món ăn của Trung Quốc, có các thành phần chủ yếu là khoai tây, cà tím, ớt xanh/đỏ

[2] Mai thái khấu nhục: Một món ăn ở Quảng Đông, Trung Quốc

[3] Tai heo ngâm chua ngọt: 白云猪手 QT ghi là “bạch vân trư thủ”, món này bên mình cũng có nhưng ta ko bik gọi là j -_____- ai bik xin chỉ giáo \ (_.__\)

***************************************

Chương 69: Di chứng

Đường Miểu mở nhạc trong điện thoại, đeo tai nghe, khúc piano nhu hòa làm cho cậu từ từ chìm vào giấc ngủ. Chưa ngủ được bao lâu thì đột nhiên bừng tỉnh, vừa đưa tay sờ, sau ót đều là mồ hôi.

“Gặp ác mộng?”

Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng Đường Tư Hoàng làm Đường Miểu sửng sốt, lúc này cậu mới thấy y đang nằm trên giường mình, còn chính mình thì đang ôm lấy một cánh tay của y, mà gối ôm của cậu thì đang nằm lẻ loi trơ trọi dưới đất.

“Cha.”

Đường Tư Hoàng không nói chuyện, xoay người đối mặt với Đường Miểu, ngón trỏ thon dài vén sợi tóc trên trán cậu. Làn da tiếp xúc với sợi tóc làm cậu có chút ngứa ngứa.

“Nếu như thời gian quay lại, con vẫn lựa chọn giết chết tên kia.”

“Hửm? Tại sao?” Đường Tư Hoàng hời hợt hỏi, trong lòng cảm thấy hơi ngoài ý muốn trước ý chí kiên định của cậu. Tiểu nhi tử của y thật sự đã thay đổi rất nhiều, nếu là lúc trước, đừng nói giết người, chỉ sợ dù giết một con gà thôi chưa chắc đã dám làm.

Vì nam nhân kia là một tên thâm độc, cậu lo nếu không giết tên đó, gã sẽ còn có thể vì xe và vật tư mà tiếp tục nhìn vào Đường gia. Dù gã có thoát khỏi tên Lý lão đại, nói không chừng còn có thể lại đi theo một tên Trương lão đại hay Vương lão đại nào đó. Cậu sợ một ngày nào đó gã sẽ từ một nơi bí mật gần đó đánh lén, làm thương tổn Đường Tư Hoàng. Đó là lý do của cậu, nhưng không thể nói với Đường Tư Hoàng. Kiếp này, chỉ cần cậu còn sống, cậu nhất định sẽ không để bất cứ ai giết y.

“Tên kia đáng chết, con không làm gì sai. Nhưng, cái con để ý là đứa con trai kia của gã.” Đường Tư Hoàng ngữ khí rất khẳng định.

Đường Miểu không phủ nhận, thanh âm nhẹ đi một chút: “Cậu bé đó vô tội, hi vọng nó sẽ được người khác cứu.”

Khóe miệng Đường Tư Hoàng cong lên, tiểu nhi tử của y đồng cảm với thằng bé kia, nhưng lại không có ý định đi cứu nó. Thật thú vị.

“Nếu như thằng nhóc kia biết cha nó muốn giết con, không chừng nó còn thấy đồng cảm với con đấy.”

Đường Miểu im lặng không nói.

“Nhắm mắt lại, ngủ.”

Đường Miểu khép lại hai mắt, nhích lại gần phía y, ngang nhiên xem y như gối ôm của mình, dù sao cũng chả phải lần đầu. Ngạc nhiên thay, cậu vậy mà ngủ thẳng tới sáng luôn. Đường Tư Hoàng vẫn còn trên giường, bởi vì tay cậu đang đè lên người y.

“Chào buổi sáng, cha.” Đường Miểu nhanh chóng tỉnh táo, thu hồi cánh tay rồi dụi dụi mắt.

“Có một tin tốt.”

“Lúc này thì còn có thể có tin gì tốt chứ?” Đường Miểu hơi hơi hứng thú, thuận miệng hỏi.

“Liêu Sở Sinh căn bản không có con, chủ ý lúc đó của gã là gì hiển nhiên có thể nghĩ.” Đường Tư Hoàng nói xong, từ từ ngồi dậy, vươn vai duỗi lưng, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, không biết có phải do vừa tỉnh ngủ không mà màu đen trong mắt y đậm hơn, sâu hơn so với bình thường. Y nhìn về phía hoa viên, chợt nhớ đến buổi sáng hôm y bị đánh thức rồi thấy Đường Miểu đang dẫn theo Charles chạy bộ trong vườn.

Đường Miểu ngạc nhiên xoay đầu, rồi thoải mái cười cười nhìn về phía y, trên mặt lộ ra hai cái lúm đống tiền thật sâu.

“Vậy thì tốt rồi.”

************************************************

Chương 70: Ngày âm u chết tiệt

Xuân Thẩm làm bánh bao cho bữa sáng, còn nấu thêm một tô cháo gà. Đường Võ bưng cháo ra ngoài, một lát sau đi vào sắc mặt lại ngưng trọng.

“Tiên sinh, hôm nay sợ sẽ là một ngày âm u, đã 8h rồi mà mặt trời vẫn chưa mọc.”

Mọi người nhìn nhau. Trước mắt bọn họ phát hiện được, tang thi sợ ánh mặt trời, trời âm u thì thế nào đây? Hiện tại trên đường lớn nhất định nơi nơi đều là tang thi, chúng rất mẫn cảm với âm thanh, nếu bây giờ bọn họ ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của chúng.

“Papa, chúng ta lùi thời gian xuất phát sao?” Đường Hâm hỏi.

“Hôm nay cứ xuất phát. Ngày mai chưa chắc trời sẽ nắng, nếu trời mưa nữa thì tình hình sẽ càng hỏng bét.” Đường Tư Hoàng lãnh đạm mở miệng. Không điện, không truyền hình nên cũng không có dự báo thời tiết, trừ phi, có khả năng xem thiên văn như Gia Cát Lượng thì may ra còn có thể biết trước được thời tiết.

Nữ nhân kia phi thường khẩn trương, vẻ mặt lo sợ không yên chen vào nói: “Đường tiên sinh, không có ánh mặt trời tang thi nhất định sẽ chạy tới chỗ chúng ta, chúng ta có trở ra được hay không đây?”

“Đinh tiểu thư, chúng tôi đang nói chuyện, khi nào thì có chỗ cho cô xen vào?” Đường Hâm chậm rãi mở miệng.

Đường Miểu nhướng mày ngạc nhiên. Xem ra Đường Hâm cũng không ưa gì người phụ nữ này, đây là lần đầu tiên hai anh em cậu có cùng nhận thức về một việc nào đó nha.

Đường Hâm chú ý tới nét mặt của cậu, quăng tới một ánh mắt thắc mắc. Đường Miểu hất hất cằm về hướng cô Đinh tiểu thư kia.

Đường Hâm kề sát vào cậu, ngữ khí đùa cợt nói: “Cô ta là người mới của một công ty dưới trướng Đại Đường, nghe nói là ngày đó gặp ba ngoài đường, cường ngạnh chui vào xe ba. Tóm lại cũng có quen nên khi cô ta vào xe cũng không có đuổi cô ta xuống. Vốn việc này cũng không có gì đáng nói, nhưng sau cái hôm Tiếu thúc đề nghị chúng ta cùng đi nhưng papa cự tuyệt, cô ta liền lập tức đi theo Tiếu thúc, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà xế chiều hôm đó cô ta lại bị một người đưa về.”

Đường Miểu nhìn qua Đường Tư Hoàng, thầm thở ra. Chỉ cần cô ta không phải người cha tìm về làm mẹ kế là tốt rồi, nữ nhân này mặt mũi không tệ, nhưng lại không có chút khí chất, căn bản không có chỗ nào xứng với cha cả.

Đường Tư Hoàng chú ý tới vẻ mặt của cậu, cảnh cáo ho nhẹ một tiếng.

Đường Miểu cùng Đường Hâm vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, làm mấy người Đường Văn đều âm thầm buồn cười.

“Đường tiên sinh...” Đinh tiểu thư vì lời nói của Đường Hâm mà vành mắt đỏ lên, dẩu môi nhìn Đường Tư Hoàng.

Đường Miểu cảm thấy người phụ nữ này thật không nhìn rõ thực tế, lúc này đây mọi người đều trăm công nghìn việc, ai rảnh rỗi đi nhìn cô ta lê hoa đái vũ[lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa]? Nếu cô ta có thể xuất ra một phần sức lực, ngược lại mọi người còn có thể chú ý đến cô ta thêm vài lần.

Đường Tư Hoàng căn bản không thèm nhìn đến cô Đinh tiểu thư kia, đứng lên nói: “Chuẩn bị xuất phát.”

Sáu chiếc việt dã đều được dỡ bỏ hàng ghế thứ ba đi, dùng làm chỗ để vật tư. Ngoại trừ gạo, mì, rau quả, đồ làm bếp, trên mỗi chiếc xe đều được trang bị môt cái bộ đàm hoạt động trong khoảng cách 5km, 1 thùng dầu, 1 thùng nước, 1 hộp cấp cứu và 2 lốp xe dự bị. Tiếp đó mỗi người đều có một balô tùy thân.

Đường Miểu đang chuẩn bị bước vào xe của Đường Tư Hoàng, Đinh tiểu thư đột nhiên bước nhanh tới, vờ như không thấy cậu, mở cửa xe chuẩn bị chui vào.

Đường Miểu thật muốn cảm thán cái bản mặt dày cộm của cô ta, trong lòng cực kỳ bực bội nhưng cũng làm bộ như không thấy cô ta, nhanh nhẹn chui vào ghế phó lái, Charles cùng Hắc Uy cũng nhảy luôn lên xe.

Đinh tiểu thư cắn cắn môi, vẻ mặt chờ đợi nhìn Đường Tư Hoàng.

Đường Miểu cướp lời: “Đinh tiểu thư, cha đã sắp xếp ổn thỏa rồi, cô đi xe của Đỗ Tấn.”

Thấy bộ dáng không kiên nhẫn của Đường Tư Hoàng, Đinh tiểu thư đành bất đắc dĩ đi tới chiếc xe phía sau.

Đường Miểu thầm lắc đầu, rất muốn hỏi tại sao Đường Tư Hoàng lại mang cô ta theo, nhưng nghĩ nghĩ một hồi lại không lên tiếng.

Đường Tư Hoàng qua kính chiếu hậu nhìn thân ảnh đã đi xa của Đinh tiểu thư kia, mắt hiện lên một mạt suy nghĩ sâu xa. Nữ nhân này, tạm thời giữ lại, còn chút hữu dụng.

************************************************